Chuyện kể rằng ở một vương quốc nọ Có hai ông thần là : gió, mặt trời Ai cũng nhận tôi mạnh nhất mà thôi Cuộc đấu khẩu không phân hồi thắng bại.
Người mặc áo đỏ từ đâu bước lại Hai ông thần liền sống mái thi đua Ai giật được áo thì phong làm Vua * Cuộc quyết chiến đã diễn ra ác liệt. Gió gọi bão trút cường phong ra hết Giật cấp mười hai, tiếng rít rất ghê Lốc lại xoắn chặt quanh người bốn bề Không giật được áo, vô cùng tức tối. Thần mặt trời vén rèm mây, nắng rọi Sưởi cho con người ấm áp làn da Lòng tốt, dịu dàng mềm trái tim ra Người tâm phục cởi áo choàng màu đỏ ! Một bài học rất có ích đó là : Sự mềm mại của ánh nắng mặt trời Giúp muôn loài luôn duy trì sự sống Sự thuyết phục mà như gió bạo động Thì chắc hẳn mãi mãi hỏng mà thôi !
Cỏ non ngút ngát lưng trời Hợp ca thông hát bao lời vi vu Đan xen nắng tựa sóng xô Bồng bềnh mặt đất nhấp nhô xanh vàng Bầu trời xanh ngọc mênh mang Cảnh quan Đà Lạt thiên đường bình yên !
Thu sang đảo Kachatka thơ mộng Dòng suối trong lồng bóng trời xanh Mây bay trắng muốt bồng bềnh Nắng vàng nhuộm cỏ lá xanh đỏ vàng. Núi non cao giăng hàng núi đứng Nét ưu tư sừng sững bao đời Bảy tháng tuyết phủ khắp nơi Nắng lên tan giá vàng ngời cỏ cây...
Em ở nơi đâu Cánh Hoa Mơ ? Ba năm trôi qua đến bao giờ Sương giăng mờ mịt người đâu thấy Tranh xưa còn đây chẳng phai mờ . Tranh Thu sơn cước đẹp sững sờ Lá đỏ đá xanh dạ ngẩn ngơ Nghe dòng thác ca tiếng dào dạt Hồ nước long lanh đón thác sa.... Em gái thị thành trắng nõn nà Mặt hoa da phấn nét kiêu sa Bích hoạ thơ mộng em tặng chị Tranh thì còn đó người đã xa ... !
Rập rờn nhấp nháy lưng trời Mỏng manh Cánh Bướm sắc ngời lung linh Hồng cam đỏ tím trắng xanh Dáng hình thanh tú bồng bềnh cánh hoa Ngắm hoa thanh thản lòng ta Giản đơn bình dị mới là bình yên
Hè về hối hả tiếng ve Trên cây Phượng vĩ nở xòe đơm bông Bằng lăng tim tím thủy chung Nhớ thời áo trắng sáng trong học trò Tháng năm tháng của âu lo Mài dùi kinh sử sao cho thành tài Trò tâm tốt giúp ích đời Dựng xây đất nước ngày mai huy hoàng !